Thứ Ba, 21 tháng 2, 2012

Núi Đôi

NÚI ĐÔI  
Vũ Cao -Võ đông Điền
 Bảy năm về trước em mười bảy
Anh mới đôi mươi trẻ nhất làng
 Xuân Dục, Đoài Đông hai cánh lúa
Bữa thì em tới, bữa anh sang.
 Câu1: Em tới bên anh rồi anh sang bên đó. Nhà anh nhà em chỉ cách nhau một đoạn đường dốc nhỏ ta đã yêu nhau không rõ tự …bao … giờ. Cái thuở mới vào yêu ôi hạnh phúc vô bờ. Lối ta đi giữa hai sườn núi, đôi ngọn, nên làng gọi “núi Đôi”. Ngước mắt lên non rồi em cười khẽ nói “núi chồng núi vợ, đứng song đôi. Nhẹ vuốt tóc em anh bồi hồi đáp lại, thì ở nơi này mình cũng có đôi như núi…
Câu 2: Bỗng cuối mùa chiêm quân giặc tới, ngõ chùa cháy đỏ những thân cau. Mới ngõ lời thôi, đành lỗi hẹn, ngờ đâu từ đó – biệt ly rồi. Chinh chiến tang thương, ai biết kỷ nhân hồi. Anh vác súng lên đường đi chiến đầu, xa cách em rồi, xa núi Đôi. Đường hành quân qua trăm suối ngàn sông, anh vẫn không quên một góc trời quê nhỏ. Súng chắc trong tay thầm hẹn ngày trở lại, lối cũ ta về chung bước giữa đường quê …
Lối
Mây lướt thướt trên đường về quê cũ
Cánh đồng xanh sương phủ trắng chiều quê
Em có thường ra tựa cửa đợi anh về
Để sánh bước cùng anh trên dốc núi ?
Câu 5. Nhưng đến đầu thôn anh mới hay tin sét đánh, rằng người em gái ngày xưa đã về miền đất lạnh, một ánh sao mai vừa tắt lịm cuối chân … trời…Không thể nào tin – giặc đã giết em rồi…
Khi hỏi lại người quen anh mới biết, em vào du kích chiến đấu kiên cường đến chết vẫn hiên ngang. Xuân Dục Đoài Đông ai cũng bảo: cô ấy diệu hiền xinh đẹp lại kiên trung. Mấy năm cô ấy vào du kích, không hiểu vì sao chẳng lấy chồng ?”
Câu 6: Chiều hôm nay anh trở lại đường xưa, vẫn cỏ mọc xanh rêu vẫn hàng thông bóng rủ.  Anh bước cô đơn trên đường xưa lối cũ, mỗi bước chân buồn in kỷ niệm thân quen. Anh có ngước mắt nhìn lên hai dốc núi: núi chồng, núi vợ vẫn song đôi?” Nắng lụi bỗng dưng mờ bóng khói, núi vẫn đôi mà anh mất em rồi. Anh đi bộ đội sao trên mũ. Mãi mãi là sao sáng dẫn đường. Em sẽ là hoa trên đỉnh núi, Bốn mùa thơm ngát, cánh hoa thơm./.
BÁC ƠI THƯƠNG NHỚ NÀO NGUÔI  Trọng nguyễn
Ngâm
Dù xa xôi cũng đến
Dù gìa yếu cũng đi
Miền Nam ơi, miền Nam trong trái tim…
1. Miền Nam trong trái tim tôi, dù già yếu cũng đi dù xa xôi cũng đến. Bạn ơi có nghe lời Bác gọi mà tim mình thổn thức, khi chưa rước Bác vào Nam để trên đất Thăng Long ngày đêm Bác thương nhớ khôn. . .cùng.
Mỗi sáng Bác vẫn đi xa dù sương gió lạnh lùng. Bác biết mình tuổi cao sức yếu, muốn đến với miền Nam là phải vượt Trường Sơn. Sợ bận bịu các con Bác phải luyện tập đôi chân, đi thật khoẻ như bàn chân vạn dặm. Ôi con đường đã thấm mồ hôi, vì miền Nam Bác đâu quảng ngạy tuổi già sức yếu.
2.  Bác ơi! Bây giờ con đến lăng thăm Bác, nước mắt ngậm ngùi chảy xuống bên lăng. Con tự trách mình không được rước Bác vào Nam, để chuyến đi xa Bác đi mãi không về(-). Bác tha lỗi cho con trong từng trận đánh còn quá vụn về. Bác đã truyền lệnh vì độc lập vì tự do “Đánh cho Mỹ cút, đánh cho nguỵ nhào”. Tiến lên chiến sĩ đồng bào, Bắc Nam sum họp xuân nào vui hơn. Con đã chậm chân nên về đây đứng khóc, khóc suốt đời mình chưa vơi bớt nỗi sót xa.
Ngâm
Con về quê Bác.
Phía mặt trời lên là núi Huệ.
Giếng Cốc sau nhà quê ngoại gọi Làng Sen.
Nơi có dòng lam Giang thuở ấu thơ Bác thường ra tắm.
Ôi con sông hiền trong mát quanh năm.
5. Người vẫn chuyền đưa bàn tay lướt nhanh trên từng hiện vật rồi dừng lại thật lâu bên khung cửi. Đôi mắt mơ màn nhìn núi cao trước mặt giọng đã khàn hơi lời nói thì thầm đứt quản như đang nói với người xưa ngần ấy vô …cùng.
Theo cánh tay con nhìn sang núi Huệ mây trắng bồng bềnh. Mẹ của Bác đang nằm ở đó, trọn đời người bên khung cửi hẩm hiu. Bà dệt đoạn vải cuối cùng định may áo cho con, đã thành vải liệm và vành tang trắng. Bác ơi con đứng lặng nghe cổ mình đăng đắn, nhìn núi Huệ mờ xa trong mây khói lam chiều.
6. Ôi ! Từ những đau buồn mất mát, từ nỗi nghèo của quê nhỏ Làng Sen, cùng với nỗi đau của người dân nô lệ. Bác ngậm ngùi giã từ núi Huệ một đêm mưa. Để bây giờ trong tim ta có Bác, có đất nước này và tình thương nhớ nào nguôi. Bác ơi ! llúc sinh thời con chưa được gặp, khi Bác đi xa con không kịp tiễn đưa. Để bây giờ đã hơn ba mươi năm chẳng, con mới về đây và được khóc bên người.
Ơi 30 năm khoảng cách thời gian, không làm phai nhạc nỗi lòng của con.
Bác đã cho con đôi bàn chân vạn dặm, từ những con người vất vả thấm mồ hôi./.

Chủ Nhật, 19 tháng 2, 2012

ĐÔI CHIẾU LONG CANG
 (Việt Sơn)

Chiếu Long Cang nhịp nhàng em dệt
Bấy nhiêu tình em gửi hết vào đây
Chiếu hoa em dệt thật dày
Mong dây với đó …Hò ơ…
Mong đây với đó xuân này nên duyên.
Câu 1:
Từ buổi chia tay anh lên đường về Thành phố, Anh nói với em hãy chờ anh trong mùa xuân tới ta sẽ nên duyên làm lễ tơ ….. hồng
Ôi đẹp biết bao nhiêu tình thắm duyên nồng
Em không mơ chi ngọc ngà với châu báo
Mà chỉ mơ có một người chống biết nhân nghĩa thuy chung
Gom nhớ thương vào từng sợi lát
Gởi tâm hồn vào từng sợi dây trân
Người ta bảo rằng em mộng nhiều mơ
Nhưng khi đã yêu rồi thì hồn thơ cháy bỗng
Câu 2.
Từ bấy lâu nay em dệt được nhiều đôi chiếu cưới
Để trải phòng loan mừng hạnh phúc bao người…
Nhưng khi dệt cho ta Em dệt mãi không thành
Anh ơ đôi chim phượng hoàng không hồng sắc thắm
Mà chỉ có ưu buồn trước cảnh quê xa
Em mơ mình chuyện duyên nợ dỡ dang
Sợ rằng rồi đây anh tham sang phụ khó
Cô gái quê mùa chắc lòng anh đã rõ
Chân chất thật thà sáng tỏa tự vầng trăng

Ngày em dệt xong đôi chiếu
Lòng nôn nao vội đến với người thương
Ngờ đâu trên bước tình trường
Lỡ làng duyên phận má hồng từ đây

Ôm chiếu hoa bên mình
Chân bước đi ngập ngừng
Tìm nhà của anh
Giữa thành phố đông
Phố xá vui nhộn nhịp
Mà trong em trời đất như quây cuồn
Nhà anh pháo hoa giăng đầy
Mừng tân hôn của anh ngày mai
Nhìn đôi chiếu hoa bên mình
Mà lệ rơi nhói đau buồn tim
Câu 5
Anh ơi đôi chiếu Long Cang mang nặng tình em gái nhỏ. Có thủy có chung có tình em trong đó sau anh nở quây lưng đi cưới vợ cho… đành
Anh đã bót nát trái tim son dò nát một tâm hồn
Anh ơi ai đã hẹn thề dưới đêm rằm trăng sáng
Ai nói tiếng tiếng chung tình bên đồng lúa mộng mơ
Để em tôn thờ một mối tình thơ
Xây lầu mộng vào đôi chiếu cưới
Phải chi em đừng tin ai thì lòng đâu tức tửi
Mới bước vào yêu đã lỡ mối duyên đầu
Câu 6.:
Anh ơi đôi chiếu này em đã lựa từng cọng lát sợi trân
Trăng trắng thâu đêm  âm thầm em dệt
Đôi chiếu ấy có hình đôi chim bên nhau  xây tổ ấm
Có mái tranh nghèo khói tỏa bếp hoàng hôn
Có 4 mùa xuân hạ thu đông
Có dòng sông với con đò đứng đợi
Nhưng đò ơi người đi không bao giờ trở lại
Để bến sông xưa lỡ mối tuyệt tình
Tụi mình không nợ không duyên
Để em ôm mối tình duyên trọn đời
Chiếu này nhân nghĩa anh ơi.
Tặng anh hôn lễ thay lời cho em./.

CUNG ĐÀN MỚI  Tác giả: Ngô Hồng Khanh
Lưu thủy hành vân
Vang tiếng nhạc đàn t’rưng bên suối reo. Rừng núi ơi dạt dào. Chim chơ-rao tung cánh bay cao vẫy chào mùa xuân. Mùa xuân vui khắp trên buôn làng
1./Ôi đã bao năm rừng thương núi nhớ, tiếng nhạc đàn t’rưng dõi theo ta đó mà bóng người đi vời vợi mấy phương….. trời. Không hẹn không giao sao nắng đợi mưa chờ.Tiếng ai bước qua lòng suối nhỏ ngỡ mưa đầu mùa về tưới mát rừng xanh. Em lấy lá che gió chiều thổi tạt. Các anh về nhà chật cũng vui. Chùm gùi chín đong đưa như đàn em nhỏ nô đùa, tắm mát trong mưa đôi má hồng ửng đỏ.
2./ Tây Nguyên ơi, đã trải qua bao mùa đánh Mỹ, bão đạn mưa bom vẫn chung thủy dạt dào.Và tình của mẹ của em như lá rừng xanh xanh thắm một màu. Tâm sự ngày xưa chưa vơi chưa cạn, sao rừng vẫn thì thầm qua mấy rặng lồ ô. Hiểu lắm em ơi, từng giọt mồ hôi của mẹ lăn trên rẫy. Cho mỗi chuyến hàng em bước nhanh thêm, khi ánh nắng chiều về soi bóng ngả nghiêng nghiêng.
Đàn ơi hãy vang lên bài ca chiến thắng
Mái nhà rông hết vắng bóng những chàng trai
Men rượu cấn chưa uống đã ngà say
Áng mây chiều từ nay hết bâng khuâng cùng ai thương nhớ
Sương chiều
Tiếng đàn t’rưng là tiếng lòng em đó, hãy ngân lên vang khắp buôn….. làng. Cung đàn chứa chan .Vút theo gió ngàn . Đàn reo chiến thằng . Cho mắt ai rạng ngời tương lai . Đàn reo khúc ca quân thù rã tan .Bình minh chói chang. chim rừng hót vang . Bên cây kơ-nia . Con chim kơ-tia . Bay về nương rẫy . Bên mái nhà sàn . Tiềng cồng âm vang . Đàn ơi . Đã bao năm rồi . Đàn reo thương nhớ . Bao nhớ thương gửi về muôn phương..
5./ Tây Nguyên ơi ta còn nghe giọng vang trong gió, tiếng ngàn xưa và tiếng của mai sau trong khúc khải hoàn ca qua mấy cung…đàn. Đuốt lồ ô soi ánh lửa bập bùng. Uống đi mẹ men rượu cần thắm đuợm, hát đi anh cho quên hẳn chiến trường xa. Múa đi em cho đôi tay thêm dẻo, cho mũi tên thần ta giương ná bay xa. Ta múa ta ca ca mừng ta đó, đón mặt trời lên ta uống nước chung nguồn .
Lưu thủy hành vân
 Vang tiếng nhạc đàn t’rưng bên suồi reo. Rừng núi ơi dạt dào. Chim chơ-rao tung cánh bay cao vẫy chào mùa xuân. Mùa xuân vui khắp trên buôn làng.
Về lại vọng cổ
6./  Rừng núi quê ta tưng bừng tiếng nhạc. Chén rượu chưa vơi đã say chén rượu đời. Tây Nguyên điệp trùng rừng xanh ta đó.Giữa mây trời lộng gió thênh thang. Con chim kơ-tia bay về rẫy mới . Nghe tiếng em mà cười chao cánh đưa duyên./.

CÒN THƯƠNG RAU ĐẮNG MỌC SAU HÈ
Bắc Sơn - Thanh Vũ

Nhạc: Nắng hạ đi, mây trôi lang thang cho hạ buồn
khoi khói đốt đồng để ngậm ngùi, chim nhớ lá rừng
Ai biết mẹ buồn vui khi mẹ kêu cậu đến gần
Biểu cậu ngồi mẹ nhổ tóc sâu,
hai chị em tóc bạc như nhau
Đôi mắt cậu buồn hiu phiêu lưu rong chơi những ngày
Đầu chừa ba vá miếng dừa,
đường mòn xưa dãi nắng dầm mưa
Ai cách xa cội nguồn ngồi một mình nhớ lũy tre xanh
Dạo quanh khung trời kỷ niệm …
chợt thèm rau đắng nấu canh
1. Đôi lúc rảnh rang, ngắm mây bay trên khung trời thăm thẳm, bất chợt lòng như có niềm nhớ nhung xâm chiếm. Hình ảnh quê hương gần mươi năm xa hiện lên trước mắt; có vóc dáng mẹ thân yêu bỏm bẻm …nhai trầu. Vầng trán mẹ nhăn nheo mang nỗi thương sầu. Tóc trắng rung rung vì dãi dầu sương nắng, một tấm thân gầy nuôi nấng đàn con. Nồi cơm trắng thơm lừng, tô rau đắng nấu canh, cơm dẻo, canh ngon giọt mồ hôi mẹ đổ. Con thơ lớn dần lòng mẹ ngại lo, rồi đây con sẽ như cánh chim rời đàn, xa tổ ...
2. Gió thổi, mưa sa con sông quê êm đềm nước chảy, con ngụp lặn cùng các bạn xóm trên đánh trận bằng súng bập dừa.Tuổi nhỏ ham chơi quên cả cơm chiều. Mẹ rượt đánh con với chiếc roi mây nhỏ xíu, con không khóc, mẹ mỉm cười, mẹ nói: “nó thật giống cha”. Đôi mắt mẹ thoáng buồn con lặng lẽ nhìn sông, nhớ từng lời mẹ thường hát khẽ: À…ơi! Canh rau đắng, cá rô đồng, đêm khuya trở giấc thương chồng đi xa …
Nhạc: Xin được làm mây mà bay khắp nơi giang hồ
Ghé chốn quê hương xa vời vợi, cất bước ly hương
Xin được làm gío dập dìu đưa điệu ca dao
Chái bếp yêu sao cũng ngọt ngào một lời cho nhau
Xin sống lại tình yêu đơn sơ,
Rong chơi những ngày đầu chừa ba dá miếng dừa
Đường mòn xưa dãi nắng dầm mưa
Xin nắng hạ thôi buồn đển mình ngồi nhớ lũy tre xanh
Dạo quanh khung trời kỷ niệm mà chợt thèm rau đắng nấu canh
5. Ai xa quê hương mới biết thương về kỷ niệm, bao giây phút nhớ mong, đã đọng thành núi, thành sông, thành biển rộng …sông dài. Ong có tổ, chim nhạn có bầy.Vật chất xa hoa nơi xứ xa, đâu bằng sống giữa cội nguồn yêu dấu, thanh đạm mà đậm đà, ngọt lịm câu dân ca(-). Rau đắng sau hè bám đất ông cha, nếm trải phong ba, trong vị đắng mang hương tình xứ sở. Mơ ước hôm nay ta trở thành cánh gió, về với yêu thương dù khoảnh khắc sum vầy….
Nhạc: Xin sống lại tình yêu đơn sơ
Rong chơi những ngày đầu chừa ba dá miếng dừa
Đường mòn xưa dãi nắng dầm mưa
Xin nắng hạ thôi buồn để mình ngồi
Nhớ lũy tre xanh dạo quanh khung trời kỷ niệm
Chợt thèm rau đắng nấu canh
6. Bãi rau đắng sau nhà, dầu nắng chan vẫn mọc, lá xanh nõn nà mà tuổi mẹ càng cao. Còn quãng ngắn đời mình mẹ còn khắc khoải lo toan, thương con xa xứ, thân đơn giữa dòng đời…
Mẹ ơi! Rau đắng cá rô đồng
Nồi canh mẹ nấu nhớ hoài trong con
Chiều chiều gió thổi đầu non
Chở lời con đó đến quê nhà mẹ mong./.


BÊN DÒNG SÔNG VÀM CỎ         
Tác giả: Trọng Nguyễn

Nói lối
Con chim sáo tật nguyền từ đâu về đây làm tổ
Nó chọn cây bần  trước nhà mẹ làm quê hương
Cây bần cũng  tật nguyền
Bom đạn Mỹ đã khoét sâu lên mình của nó
Thành bọng cây làm nhức nhói một vết thương
Câu 1:
Mẹ ngồi đó nhìn con chim sáo tật nguyền,
Đứng trên nhánh bần rỉa lông khi chiều xuống
Nó dùng cánh thay chân, mình nghiên về phía trước
Cố bám lấy sự bình yên trên cành cao lắc lẽo
Tòan thân nó rung lên khi chợt nghe con gió nhẹ vô ….Tình
Mắt mẹ rưng rưng như ai se thắt tim mình
Con chim sáo tật nguyền chọn cây bần tật nguyền làm tổ
Bạn nó đâu rồi mà nó lại sống cô đơn
Nước mắt mẹ lại chảy nhiều hơn
Khi câu hỏi chưa có lời giải đáp
Chiều cứ xuống mây trắng cứ bồng bềnh
Bóng mẹ rưng rưng bên dòng sông Vàm Cỏ..
Câu 2:   
Vào 8 
Con chim sáo bay đi mẹ ngậm ngùi đứng dậy
Nặng bước vào nhà như đếm những sót sa
Nhìn ảnh chồng con 6 người thành liệt sĩ
Một nổi đau mẹ phải gánh đến trọn đời……
Đổi lấy tự do đâu  có dể dàng gì
Ơi chiến tranh đi qua đâu phải một trò đùa
Nó đã đi qua nhưng nỗi đau còn đó
Con chim sáo tật nguyền về đây làm tổ
Nó chọn cây bần nó gọi quê hương
Có được quê hương bình yên hạnh phúc
Sự trả giá đến muôn đời của những mảnh đời riêng
Câu 5
…Chiều hôm sau, Chiều hôm sau con chim Sáo bay đi
 Bỗng dưng nó không về nữa, cây bần cô đơn, bóng mẹ cũng cô đơn,
Con sông Vàm cỏ cũng lơ lững ưu phiền
 Mẹ mới lẩm nhẩm chắc nó bay qua Đám lá tối trời
Tìm bạn, thăm bầy, bên vàm sông Nhật Tảo
Con chim sáo nó ở hay bay đi là chuyện đời thường của nó
Vậy mà sau mẹ cứ âu lo ra vào thắc thẻo
Cho gánh cô đơn oằn nặng vai ....gầy
……Nhớ chiều năm xưa trong cơn gió nặng mưa đầy
Thằng Út như cánh chim bay về thăm mẹ
Rồi vội vả lên đường khi chưa nói tròn câu
Lần đó là lần cuối cùng nó không về nữa
Lại một lư hương trong căn nhà nhỏ ven sông
Con chim sáo bay đi xoe nổi buồn sắc lại
Gợi nhớ chiều xưa trong con gió nặng mưa đầy
Câu 6:
 Mẹ ơi con chưa về thăm qua Rạch Cát  
Chưa qua đám là tối trời nơi thằng Út đống quân
Để con gặp con chim sáo con bảo nó về với mẹ
Cho gánh cô đơn vơi nhẹ ở bờ vai
Biển Long Hựu mùa này nhiều sóng vỗ
Nhưng có con sóng nào bằng ngọn sóng lòng của mẹ Long An
Dù chưa qua Đức Hòa, Long Trì, Mỹ Lệ
Nhưng con hiểu, hiểu lắm mẹ ơi
Nhưng con vẫn hiểu Long An
Qua người mẹ anh hùng
Chỉ vài giờ bên dòng sông Vàm cỏ
Và mấy lời bắt nguồn từ câu chuyện bên căn nhà nhỏ của mẹ tôi
Ơi Long An đã trở thành nỗi nhớ
 Cho con thêm độ dày từ tấm lòng ấy mẹ ơi./.

ĐÊM QUAN HỌ             Ngô Hồng Khanh

Đêm đã khuya rồi quan họ ơi.
Mà tình quan họ vẫn chưa vơi.
Sông thương hay mắt người thương đợi.
Dõi bóng người thương tận cuối trời
Câu 1.
Hát nữa đi em khúc dân ca đậm tình xứ sở. Nhớ thương ai nước sông thương chở đầy thương nhớ câu hát em trao “người ơi người ở’… gặp gỡ đêm nay tao ngộ khách… tang bồng. Câu hát giăng tơ hay con nhện giăng tơ cho tơ nọ vương lòng. Đêm phương Nam lòng mơ về quan họ, nay quan họ mình về câu hát hoá thân thương. “Thương nhau cởi áo cho nhau”… câu hát đã trao sao lòng cứ ngập ngừng. Sợ mai này mình phải xa nhau, cho nước sông Thương cứ chảy vào thương nhớ.
Câu 2.
Đêm quan họ người ơi người ở, vương vấn lòng anh không nỡ ra về. Ai hái nụ tầm xuân cho con ve nức nở gọi sang hè. Thương điệu trống quân tiễn người xưa lên ải Bắc, la lả cánh cò lặn lội khắp đồng xa. La lả cánh cò bay suốt khúc dân ca, đêm quan họ thương người ca quan họ. Sông Thương đó cứ chảy vào thương nhớ, người tiễn đưa người đưa con sáo sang sông.
Ta đã say rồi quan họ ơi.
Say tình quan họ vẫn chưa vơi.
Sông Thương hay mắt người thương đợi.
Chén rượu Làng Vân, chén rượu đời.
Câu 5.
Chén rượu đêm nay có khúc dân ca đậm tình người quan họ, có tà áo tứ thân in dáng ai dài theo nỗi nhớ có vành nón quai thao bỡ ngỡ mắt… ai nhìn. Quan họ quê em anh ngỡ quê mình. Điệu lý phương Nam về vui đêm quan họ, anh gởi hồn mình theo con sáo sang sông. Em gởi hồn mình câu quan họ mênh mông, chén rượu làng Vân hay mắt ai lúng liếng. Câu quan họ chao nghiêng vành nón, quyến luyến người ơi người ở đừng về.
Câu 6.
Ta đã thương rồi sông Thương ơi. Thương tình quan họ chốn xa xôi. Bâng khuâng sóng vỗ miền sông Hậu. Con sáo sang sông bỗng ngậm ngùi. Ta đã thương rồi chiều lục ngạn mây trôi, mùa vải chín má người thương chín đỏ. Điệu quan họ người ơi người ở, mà chiều nay người đã xa người. Người đã xa người quan họ ơi. Mà tình quan họ vẫn không vơi. Sông Thương vỗ mãi bờ thương nhớ, vỗ mãi hồn tôi thành câu hát thay lời./.